Dưới tán bàng già bên hiên nhà, ánh nắng đầu thu rải vàng lấp lánh trên sân gạch đỏ, nơi Anh Thanh ngồi lặng lẽ, đôi mắt trầm tư hướng về phía cánh đồng quê Hưng Yên. Những cơn gió heo may khẽ lùa qua, mang theo mùi hương lúa chín thoảng đâu đây, như gợi lại ký ức về những ngày tháng cơ cực của gia đình. Hôm ấy, hệ thống điện năng lượng mặt trời 6kW mới lắp cho bố mẹ vừa được khởi động, ánh đèn sáng rực trong căn nhà nhỏ, và trong lòng Anh Thanh, một dòng cảm xúc ấm áp trào dâng, như ngọn lửa sưởi ấm cả những năm tháng khó khăn đã qua.
Nhà Anh Thanh nằm nép mình bên con sông nhỏ, nơi bố mẹ anh, ông Tâm và bà Lan, đã tần tảo sớm hôm trên đồng ruộng để nuôi ba anh em khôn lớn. Những ngày xưa, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, căn nhà chỉ sáng lên bởi ánh đèn dầu lập lòe, mờ mờ tỏ tỏ. Điện lưới quê anh khi ấy thất thường, lúc có lúc không, và hóa đơn tiền điện, dù nhỏ, vẫn là gánh nặng cho gia đình. Anh Thanh còn nhớ, có những đêm hè oi ả, mẹ ngồi quạt nan cho các con ngủ, mồ hôi lấm tấm trên trán, mà miệng vẫn khẽ hát ru. Bố thì lặng lẽ bên mâm cơm đạm bạc, đôi mắt trĩu nặng lo toan. Những hình ảnh ấy khắc sâu trong tâm trí anh, như vết khắc trên thân cây cổ thụ, chẳng thể nào phai.
Rời quê lên thành phố lập nghiệp, Anh Thanh mang theo giấc mơ đổi đời, không chỉ cho bản thân mà còn cho bố mẹ. Anh làm kỹ sư, ngày đêm miệt mài, tích góp từng đồng. Khi nghe nói về điện năng lượng mặt trời – nguồn năng lượng sạch, bền vững, có thể tiết kiệm chi phí và bảo vệ môi trường – anh như thấy một tia sáng lóe lên trong đầu. Anh mường tượng ra căn nhà quê, nơi bố mẹ đã hy sinh cả đời, được thắp sáng bởi thứ ánh sáng không còn phụ thuộc vào lưới điện chập chờn, không còn làm mẹ lo lắng mỗi lần hóa đơn điện đến. Anh quyết định lắp đặt hệ thống điện năng lượng mặt trời 6kW một món quà anh muốn dành tặng bố mẹ, không chỉ là ánh sáng, mà còn là lòng biết ơn sâu sắc.
Ngày hệ thống hoàn thành, Anh Thanh về quê, lòng hồi hộp như đứa trẻ ngày Tết. Dưới mái ngói rêu phong, những tấm pin mặt trời lấp lánh như những mảnh gương soi chiếu ánh nắng. Khi công tắc được bật, ánh điện sáng bừng, lan tỏa khắp căn nhà. Ông Tâm, người cha khắc khổ, đứng lặng bên hiên, đôi mắt hoe đỏ. Bà Lan thì nắm chặt tay anh, giọng run run: “Con ơi, nhà mình sáng quá, như ánh trăng rằm vậy.” Anh Thanh chỉ cười, nhưng trong lòng anh, một cơn sóng cảm xúc dâng trào. Anh thấy bố mẹ, những người đã dành cả đời để che chở cho anh, giờ đây được sống trong sự tiện nghi, dù nhỏ bé, mà anh mang lại. Đó không chỉ là ánh sáng từ những tấm pin, mà là ánh sáng của tình yêu, của lòng biết ơn con cái dành cho đấng sinh thành.
Hôm ấy, cả nhà quây quần bên mâm cơm tối, ánh đèn điện dịu dàng chiếu lên những nụ cười. Anh Thanh kể cho bố mẹ nghe về lợi ích của hệ thống: mỗi tháng, gia đình tiết kiệm được hàng trăm nghìn đồng tiền điện, thậm chí có thể bán điện dư cho EVN, và quan trọng hơn, hệ thống này góp phần bảo vệ môi trường, để cánh đồng quê anh mãi xanh, để bầu trời mãi trong. Ông Tâm gật gù, nói: “Con làm được việc lớn, bố mẹ tự hào lắm.” Còn bà Lan, với đôi tay chai sần, vuốt nhẹ tóc anh, như ngày anh còn bé, rồi nói: “Mẹ chỉ cần các con khỏe mạnh, sống tốt, thế là đủ.”
Đêm ấy, nằm trên chiếc giường tre quen thuộc, Anh Thanh nghe tiếng gió lùa qua khe cửa, tiếng côn trùng rả rích ngoài đồng, và tiếng bố mẹ trò chuyện khe khẽ trong căn nhà sáng ánh điện. Anh mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Hệ thống điện năng lượng mặt trời không chỉ mang ánh sáng đến cho ngôi nhà, mà còn thắp lên trong anh niềm tin rằng, dù cuộc sống có đổi thay, lòng biết ơn dành cho bố mẹ sẽ mãi là ngọn lửa không bao giờ tắt.